Hùng Cửu Long, niềm tự hào không che giấu

Thứ năm 27.12.2012

Hùng Cửu Long, niềm tự hào không che giấu

Tôi là cựu nhân viên Cửu Long. Từ bao lâu tôi vẫn cứ phải giải thích với mọi người về nickname: chaucuulong của mình. Tôi gắn bó với Cửu Long Jewelry từ những ngày đầu tiên chập chững vào đời, với công việc đầu tiên, kinh nghiệm đầu tiên và tình yêu đầu tiên vào năm 21 tuổi. Những buổi tụ tập bạn bè, anh Hùng luôn là đề tài được mang ra bàn tán nhiều nhất. Có lẽ bởi sự hấp dẫn kỳ lạ, cùng những tính cách vô cùng độc đáo, cái tên Hùng cuulong đã quá quen thuộc với những ai từng biết anh, gặp anh và trải qua những bước thăng trầm cùng anh.

Hùng Cửu Long, niềm tự hào không che giấu

Tôi quý con người này vì cái tình. Cuulong jewelry vốn được thành lập từ năm 1996 tới nay, từng thế hệ nhân viên đến rồi đi. Có những niềm vui, những nỗi buồn, những bất đồng…nhưng cứ ngày ấy, tháng ấy(ngày 2/9-sinh nhật anh Hùng), mọi người lại tụ tập bên nhau, kể cho nhau nghe về cuộc sống, về công việc, về những ngày xa Cuu long. Cái ngày chúng tôi chia tay anh Hùng, anh ngồi đọc cho chúng tôi những dòng nhật ký viết về Vy, về An, về Thu…những cô nhân viên chân dài để lại trong lòng sếp nhiều nỗi băn khoăn cũng như trăn trở. Tôi và mọi người xa Cuu long đã lâu, mỗi người một phương trời, vậy mà bỗng dưng một hôm, anh gọi chúng tôi lại và nhận huân chương “cống hiến” do Cuu long ký tặng. Hành động nhỏ mà mang lại biết bao thiện cảm và tình mến thương. Không giấy bút nào để kể về những ngày tháng sống bên Cuu long với người sếp giàu tình nghĩa. Ấn tượng gần đây nhất về con người này là khi chúng tôi đưa anh Minh, một người anh trong đại gia đình Cuu long đột ngột qua đời tại nước Nga về nơi an nghỉ cuối cùng thật cảm động. Tôi đến đám tang khi trời đã nhạt nắng, thấy anh Hùng lăng xăng với đủ thứ việc trong ngoài khách khứa vì gia đình anh Minh ở xa mãi tận Hà Nội. Lúc ra về, anh khoác vai tôi bảo tôi nhìn mặt anh Minh lần cuối. Tôi nhớ mãi cái nắm tay anh Hùng rất chặt đầy sự tin tưởng và chia sẻ, cảm thông trước linh cữu của người anh ra đi khi còn rất trẻ. Cái tình vốn chỉ thể hiện ở những động tác nhỏ như thế đó!

Hùng Cửu Long, niềm tự hào không che giấu

Tôi quý anh Hùng bởi cái tài. Cái tài của một kẻ tay trắng làm nên sự nghiệp. Cái tài của một người đi đầu đón trước vận hội sắp tới. Tôi may mắn ở bên Cuulong những ngày thịnh vượng, công việc làm ăn thuận lợi và khá tốt. 21 tuổi, choáng váng và bị lấp lánh bởi những thứ thực sự là vàng. Nhưng điều tôi trân trọng hơn cả là những gì anh đã dạy tôi. Vẫn nhớ có thời gian tôi và anh Hùng cùng nhau vật lộn với những con chữ để hoàn thành bài viết PR đăng trên báo doanh nhân sài gòn. Từng chữ, từng câu được gọt dũa một cách cẩn thận, tỷ mỉ, không để sót một ý nào và phải hoàn toàn toát lên nội dung muốn nói. Anh Hùng vốn là thế, kỷ luật đến đáng sợ nhưng tác phẩm hoàn thành xong thì không thể chê vào đâu được. Rồi những ngày lang thang cùng các người mẫu nổi tiếng để cho ra những tấm ảnh đẹp về trang sức cũng dạy cho tôi biết bao bài học đáng quý, cũng giúp tôi hiểu thêm một chút về giới showbiz nhiều hào quang cũng như nhiều cạm bẫy. Sau này, khi tôi ra đời, biết vấp ngã, biết thể hiện mình qua từng câu văn tôi lại thầm cảm ơn anh vì đã có những ngày rèn luyện vất vả tại Cuu long. Đôi khi, trong một vài chuyện, tôi lại tìm đến anh Hùng, nhờ anh tư vấn như một người thầy, một người anh, một người bạn. Một người thầy như thế kể ra cũng khá hiếm trong cuộc đời này.

Hùng Cửu Long, niềm tự hào không che giấu

Tôi quý anh Hùng bởi vì cái “độc”. Có những con người sinh ra tồn tại và chết đi. Cuộc sống là cái vòng quay luân hồi không quá nhiều thay đổi. Hùng cuulong không chọn cách đó. Cuộc sống của anh là những chuỗi ngày thú vị, là những khám phá, trải nghiệm, sáng tạo và đam mê. Tôi nhìn thấy trong mắt anh niềm đam mê mãnh liệt. Anh vẫn dạy chúng tôi phải cháy rực rỡ như lửa, trong công việc cũng như trong tình yêu. Những món trang sức chẳng mấy khi đụng hàng, những bài PR chẳng lẫn vào đâu. Ngay cả cách anh ăn mặc không phải ai cũng thế. Cứ nói đến doanh nhân mặc áo dài là người ta nghĩ ngay tới Lê Đình Hùng. Lạ mà quen, quen mà lạ, anh xuất hiện thường xuyên tại các bữa tiệc dành cho doanh nhân với những chiếc áo dài cách điệu, đẹp, ấn tượng.

Ngày nay người ta nhắc tới anh Hùng không phải là một tay tà lọt ở bãi Saphia Xuân Điền mà là một doanh nhân thành đạt với hình ảnh sang trọng, lịch lãm. Tôi vẫn dõi theo những bước thành công của anh. Đôi khi thấy anh trên tivi, trên một bài báo, trên mạng xã hội, tôi lại nhắn tin cho anh, chúc mừng anh. Tôi vẫn nhắc về Lê Đình Hùng với niềm kính trọng và tự hào không che dấu. Vì đã có một thời gian dài tôi đã trưởng thành từ cái lò đào tạo mang tên “cuulong jewelry”. Hồi ấy, chúng tôi, những cựu nhân viên của Cửu Long, đi đến công ty nào cũng sẵn sàng nhận chúng tôi vào làm việc vì đã được đào tạo bài bản qua cái lò luyện kim mang tên Cửu Long.

Hùng Cửu Long, niềm tự hào không che giấu

Nhớ những ngày hạnh phúc bên Cuulong jewelry, nhớ từng khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, những cái tên thân quen…đã làm nên cuộc sống muôn màu sắc quanh tôi.

Cám ơn anh, Hùng Cửu Long!